Nhớ
Đã không còn nhớ được đường nét trên khuôn mặt
Đã không còn nhớ nổi ánh mắt, môi cười
Nhưng vẫn da diết nhớ một vòng tay ấm áp
Nhớ niềm vui được đồng hành trên dặm đường lang thang đơn độc
Nhớ được chia sẻ, được yêu thương
Nỗi nhớ quá lớn cho một người xa lạ
Nỗi nhớ quá lâu cho một sự tình cờ
Nỗi nhớ quá dài cho những phút giây ngắn ngủi
Nhưng nỗi nhớ lại quá thực để thấy lòng ấm lại
Nên vẫn nâng niu nỗi nhớ, dù biết rằng rồi cũng sẽ quên ...
Labels: Personal